Chuyến du hành kỳ lạ của Ngài Daldry
Phan_8
Alice xuống ở điềm dừng tiếp theo rồi đi ngược lên phố. Được vài bước, cô quay lại, lưỡng lự lần nữa rồi tiếp tục đi theo hướng ban đầu. Vài phút sau, cô đẩy cửa bước vào một cửa hàng treo biển Wagons-Lits Cook.
Cô dừng lại trước một giá quay xếp đầy tờ rơi quảng cáo nằm ngay gần lối vào. Pháp, Tây Ban Nha, Thuỵ Sĩ, Ý, Ai Cập, Hy Lạp, ngần ấy điểm đến vẫn khiến cô mơ ước. Người chủ văn phòng rời quầy của mình đi tới chỗ cô.
- Cô dự định đi du lịch ư, thưa cô? ông ta hỏi.
- Không, Alice đáp, chưa thực sự, chỉ là tò mò thôi.
- Nếu để chuẩn bị cho chuyến đi nghỉ tuần trăng mật thì tôi xin gợi ý với cô Venice, cực kỳ tráng lệ vào mùa xuân, hoặc không thì Tây Ban Nha, Madrid, Séville rồi bờ biển Địa Trung Hải, ngày càng có nhiều khách của tôi tới đó và khi trở về họ đều rất vui thích.
- Tôi vẫn chưa kết hôn, Alice vừa nói vừa mỉm cười với người chủ văn phòng du lịch.
- Thời nay chẳng có gì cấm chúng ta đi du lịch một mình cả. Ai cũng có quyền thi thoảng được đi đây đi đó. Với một phụ nữ thì tôi khuyên cô nên tới Thuỵ Sĩ, Genève và hồ nước ở đó, rất yên bình mà say đắm lòng người.
- Ông có gì liên quan đến Thổ Nhĩ Kỳ không? Alice rụt rè hỏi.
- Istanbul, lựa chọn hoàn hảo đấy. Tôi ước ao ngày nào đấy được tới đó, thánh đường Sainte-Sophie, eo biển Bosphore… Đợi đã, tôi hẳn phải có thứ đó quanh đây, nhưng chỗ này lộn xộn quá mức.
Ông chủ văn phòng cúi xuống chỗ chiếc tủ nhiều ngăn mở từng ngăn kéo ra một.
- À, đây rồi, một tập quảng cáo giới thiệu khá đầy đủ, tôi còn có một quyển cẩm nang du lịch nữa và có thể cho cô mượn nếu cô quan tâm tới địa điểm này, nhưng cô phải hứa là sẽ hoàn lại cho tôi.
- Tôi có tập quảng cáo này là được rồi, Alice vừa đáp vừa cảm ơn ông chủ.
- Tôi sẽ cho cô hai tập, ông ta nói rồi chìa tập tờ gấp quảng cáo cho Alice.
Ông tiễn cô ra tận cửa và mời cô ghé lại lúc nào thuận tiện. Alice tạm biệt ông rồi đi tới điểm dừng xe điện.
Một màn tuyết mỏng buông xuống thành phố. Một ô kính trên xe điện bị kẹt để chỗ cho luồng khí lạnh buốt lùa vào bên trong. Alice lấy mấy tờ gấp quảng cáo từ trong túi ra, liếc qua tìm chút nắng ấm từ các đoạn miêu tả những phong cảnh xa lạ nơi vầng dương ngự trị trên nền trời xanh thẳm.
Đến trước toà nhà nơi cô sống, Alice lục khắp các túi tìm chìa khoá nhưng vô ích. Hốt hoảng, cô quỳ gối xuống, lộn tung túi xách đổ hết ra ngay trước lối vào. Chùm chìa khoá hiện ra giữa đống lộn xộn. Alice cầm lên, vội vàng nhặt lại đồ đạc rồi trèo lên cầu thang.
Một tiếng sau, tới lượt Daldry về nhà. Anh bị thu hút bởi một tờ rơi quảng cáo du lịch rớt trên sảnh vào. Anh nhặt lên rồi mỉm cười.
* * *
Có tiếng gõ cửa. Alice ngẩng đầu lên, đặt bút xuống rồi ra mở cửa. Daldry cầm một chai rượu vang trên tay, tay kia là hai chiếc ly có chân.
- Cô cho phép chứ? anh nói rồi tự bước vào.
- Anh cứ tự nhiên như ở nhà, Alice đáp và nhường lối cho anh.
Daldry tới chỗ cái hòm, đặt ly xuống rồi hào phóng rót đầy ly. Anh chìa cho Alice một cái và mời cô cụng ly.
- Chúng ta ăn mừng gì à? Cô hỏi anh hàng xóm.
- Có thể coi là như thế, Daldry đáp. Tôi vừa bán được một bức tranh với giá năm mươi nghìn bảng.
Alice mở to mắt rồi đặt ly rượu xuống.
- Tôi không biết các tác phẩm của anh lại đắt đến thế, cô kinh ngạc nói. Liệu tôi có thể được ngó qua một bức trước khi ngay cả việc xem tranh cũng trở nên quá sức tôi hay không?
- Có thể, Daldry vừa nói vừa rót thêm rượu.
- Ít nhất thì cũng có thể nói rằng các nhà sưu tập của anh thật là hào phóng.
- Nói như vậy thì không được đề cao công việc của tôi cho lắm, nhưng tôi sẽ coi đó là một lời khen.
- Anh đã bán một bức tranh với mức giá đó thật à?
- Dĩ nhiên là không, Daldry đáp, tôi chẳng bán gì cả. Năm mươi nghìn bảng tôi vừa nói với cô chính là khoản thừa kế do bố tôi để lại. Chiều nay bọn tôi được triệu tập đến chỗ công chứng viên, tôi vừa từ đó về. Tôi không hề biết mình lại quan trọng với ông đến vậy, tôi tự cho là ít hơn thế cơ.
Có chút buồn bã trong mắt Daldry khi anh nói câu ấy.
- Điều vô lý là, anh tiếp, tôi không hề có ý tưởng nào về việc mình sẽ làm gì với số tiền ấy. Thế nếu tôi mua lại căn hộ của cô thì sao nhỉ? anh vui vẻ đề nghị. Tôi có thể dọn vào ở dưới mái kính này, tôi đã ước ao như thế bao năm nay rồi, ánh sáng từ đó lọt xuống biết đâu lại chẳng giúp tôi cuối cùng cũng vẽ được một bức tranh làm ai đó xúc động…
- Căn hộ này không phải để bán và tôi cũng chỉ là người đi thuê thôi! Mà nếu bán thì tôi sẽ ở vào đâu đây? Alice đáp.
- Đi du lịch! Daldry thốt lên, đây quả là một ý tưởng tuyệt vời đấy.
- Nếu trái tim anh mách bảo thế thì tại sao lại không nhỉ? Một giao điểm tuyệt đẹp của các con phố Paris, một nút giao giữa các con đường ở Tanger, một cây cầu nhỏ trên dòng kênh Amsterdam… Hẳn là đây đó trên trái đất này đều có những ngã tư có thể gợi nguồn cảm hứng cho anh.
- Thế tại sao không phải là eo biển Bosphore, tôi vẫn luôn ao ước được vẽ những con thuyền mà chúng thì không phải dễ mà thấy được ở ngã tư Piccadilly của Luân Đôn này.
Alice đặt ly rượu của mình xuống rồi nhìn Daldry chăm chăm.
- Sao nào? anh nói với vẻ vờ tỏ ra ngạc nhiên, không phải chỉ mình cô mới có quyền mỉa mai người khác, tôi cũng được phép châm chọc cô đúng chứ?
- Và làm thế nào anh có thể châm chọc được tôi với cái kế hoạch đi nghỉ của mình, hả anh hàng xóm thân mến?
Daldry lấy tờ quảng cáo từ trong túi áo vest ra rồi đặt lên mặt hòm.
- Tôi nhặt được thứ này ở cầu thang. Tôi không chắc nó là của bà hàng xóm tầng dưới. Bà Taffleton là người thích ru rú trong nhà nhất tôi từng gặp, bà ấy chỉ ra ngoài vào thứ Bảy để đi chợ ở cuối phố.
- Anh Daldry, tôi nghĩ rằng tối nay anh uống vậy là đủ rồi, anh nên về nhà thôi, tôi chẳng có tiền thừa kế để mà đi du lịch và tôi còn công việc phải hoàn thành nếu muốn tiếp tục trả nổi tiền thuê nhà.
- Tôi tưởng một trong các sản phẩm của cô đảm bảo cho cô một nguồn thu đều đặn.
- Đều đặn nhưng không vĩnh viễn, thị hiếu luôn thay đổi nên cần phải đổi mới, đó chính là điều tôi đang gắng sức làm trước khi anh lao vào.
- Và người đàn ông của đời cô vẫn đợi cô ở kia, Daldry vừa nhấn mạnh vừa chỉ tay vào tờ quảng cáo du lịch, anh ta không ám ảnh giấc ngủ của cô nữa à?
- Không, Alice đáp gọn lỏn.
- Vậy thì tại sao cô lại thức giấc vào lúc ba giờ sáng rồi thét lên kinh khiếp khiến tôi gần như nảy khỏi giường?
- Tôi va chân vào cái hòm ngu ngốc này khi muốn quay lại giường. Tôi làm việc khuya và mắt không nhìn rõ nữa.
- Lại dối nữa! Thôi, Daldry nói, tôi thấy là sự có mặt của mình quấy rầy cô rồi, tôi rút lui đây.
Anh đứng dậy làm vẻ như sắp đi, nhưng rồi chỉ mới bước được một bước, anh liền quay lại phía Alice.
- Cô biết chuyện của Adrienne Bolland không?
- Không, tôi không biết cái cô Adrienne ấy, Alice đáp, lộ rõ vẻ bực tức.
- Bà ấy là người phụ nữ đầu tiên thử bay qua dãy Andes bằng máy bay, chính xác là bằng một chiếc Caudron, và dĩ nhiên là do bà ấy tự lái.
- Bà ấy thật dũng cảm.
Trước vẻ thất vọng hết mức của Alice, Daldry thả mình xuống ghế bành và lại rót đầy ly.
- Điều khác thường nhất không phải là lòng gan dạ của bà ấy mà chính là chuyện đã xảy ra vài tháng trước khi bà ấy bay.
- Và hẳn anh sẽ cho tôi biết tường tận từng chi tiết vì tin chắc là tôi chẳng thể ngủ nổi trước khi anh kể hết tất cả chuyện này.
- Chính xác!
Alice ngước mắt lên trời. Tối nay, người hàng xóm của cô có vẻ mất kiểm soát và ăn nói linh tinh, nhưng anh ta đã rất lịch sự lúc cô ốm vậy nên cô sẽ chịu đựng không kêu ca gì và dành cho anh ta sự ân cần anh ta đáng được hưởng.
- Vậy là Adrienne lên đường sang Ác-hen-ti-na. Là phi công của Caudron, bà phải tham dự vài buổi gặp gỡ, triển lãm hàng không để nhà chế tạo máy bay của Pháp thuyết phục người Nam Mỹ về chất lượng máy bay do mình sản xuất ra. Cô có tưởng tượng được là khi đó bà ấy mới chỉ có bốn mươi giờ bay làm vốn liếng không! Những lời quảng cáo của hãng Caudron về chuyến đi của bà ấy đã đi trước bà ấy, và họ đã cho loan đi tin đồn rằng bà ấy muốn thử bay qua dãy Andes. Trước khi sang Ác-hen-ti-na Adrienne đã báo trước với hãng là mình từ chối mạo hiểm như vậy với hai chiếc G3 hãng cung cấp. Bà ấy hẳn sẽ suy nghĩ về dự án này nếu họ chuyển bằng đường biển đến cho bà một chiếc máy bay khoẻ hơn, có khả năng bay cao hơn, thứ mà hãng Caudron vốn hứa với bà. Buổi tối khi Adrienne tới Ác-hen-ti-na, đã có sẵn một đám đông nhà báo đợi bà. Họ chúc mừng bà và sáng hôm sau Adrienne phát hiện ra rằng báo chí đã công bố: “Adrienne Bolland tận dụng thời gian lưu lại để bay qua dãy núi.” Hãng máy bay yêu cầu bà xác nhận hoặc bác bỏ thông tin trên. Bà gửi một bức điện tới hãng Caudron và điện trả lời cho bà hay rằng họ không thể chuyển tới chiếc máy bay đã hứa. Dân Pháp ở Buenos Aires đều khẩn khoản nài bà từ bỏ một trò điên rồ như vậy. Một phụ nữ không thể đơn thương độc mã thực hiện một hành trình như vậy mà không bỏ mạng. Họ thậm chí còn lên án bà là một kẻ điên rồ sẽ làm hại đến thanh danh của nước Pháp. Bà quyết định và chấp nhận thách thức. Sau khi đã tuyên bố chính thức, bà nhốt mình trong phòng khách sạn từ chối nói chuyện với bất kỳ ai, bà cần tập trung hết sức để chuẩn bị cho cái chẳng khác gì một cuộc tự sát.
“Ít lâu sau, trong khi chiếc máy bay của bà đang được chuyển bằng đường sắt tới Mendoza, nơi bà chọn làm địa điểm cất cánh, thì có người tới gõ cửa phòng khách sạn. Adrienne tức giận ra mở cửa và sẵn sàng đuổi thẳng cổ kẻ tới quấy rầy mình. Kẻ không mời mà tới là một phụ nữ trẻ rụt rè, vẻ lúng túng; cô nói rằng cô có tài dự đoán tương lai và có điều rất quan trọng muốn báo với bà. Cuối cùng Adrienne cũng chấp nhận cho cô ta vào. Bói toán là điều vô cùng quan trọng ở Nam Mỹ, người ta xem bói để biết nên hay không nên quyết định chuyện gì. Trong khi ấy tôi biết rằng ở New York hiện người ta lại rất chuộng việc đi tham khảo ý kiến chuyên gia tâm lý trước khi kết hôn, đổi nghề hoặc chuyển nhà. Mỗi xã hội lại có những thánh nhân của riêng mình. Nói tóm lại, vào năm 1920 ở Buenos Aires, thực hiện một chuyến bay mạo hiểm như vậy mà không tới gặp thầy bói có lẽ cũng không thể tưởng tượng nổi giống như ở nơi khác, ra trận mà không tới nhờ linh mục cầu Chúa phù hộ. Tôi không thể nói với cô là Adrienne, dân Pháp chính gốc, có tin vào bói toán hay không nhưng việc ấy có tầm quan trọng hàng đầu mà Adrienne thì cần được càng nhiều người ủng hộ càng tốt. Bà châm một điếu thuốc rồi nói với cô gái rằng bà cho cô đủ thời gian làm việc đó. Cô thầy bói tiên đoán bà sẽ sống sót và thực hiện thành công chuyến bay này, chỉ với một điều kiện.
- Điều kiện gì? Alice hỏi, tò mò trước câu chuyện của Daldry.
- Tôi sắp nói với cô đây! Cô thầy bói đã kể với bà ấy một câu chuyện hoàn toàn không thể tin nổi. Đến một lúc, cô ta nói với bà, bà bay trên một thung lũng lớn… Cô nói với bà về một hồ nước, bà sẽ nhận ra nó ngay bởi nó có hình dạng và màu sắc giống một con hàu. Một con hàu khổng lồ mắc cạn giữa một thũng sâu trong núi, bà ấy sẽ không thể nhầm được. Phía bên trái vùng nước lạnh băng ấy, mây đen kịt cả bầu trời trong khi phía bên phải lại trong xanh quang đãng. Bất cứ phi công nào biết suy nghĩ tất yếu sẽ chọn đường này nhưng cô thầy bói cảnh báo Adrienne. Nếu cứ cố chọn con đường có vẻ dễ dàng hơn, bà sẽ bỏ mạng ở đó. Rồi phía trước sẽ mọc lên những đỉnh núi không thể vượt qua. Khi bay đến thẳng phía trên cái hồ kỳ lạ đó, bà bắt buộc phải hướng về phía những đám mây, dù cho chúng có đen kịt đến thế nào. Adrienne thấy lời gợi ý thật ngu ngốc. Làm gì có phi công nào lại cắm đầu lao vào một cái chết được báo trước? Mặt khác cánh chiếc Caudron của bà hẳn chẳng thể nào chịu nổi thử thách ghê gớm đến vậy. Bị quần đảo giữa bão gió, nó sẽ vỡ tan. Bà hỏi người phụ nữ trẻ rằng có phải cô từng sống ở vùng núi này nên mới biết rõ các đỉnh núi đến vậy không. Cô gái rụt rè đáp rằng cô chưa tới đây bao giờ rồi rút đi không nói thêm lời nào.
“Vài ngày sau, Adrienne rời khách sạn tới Mendoza. Suốt thời gian vượt quãng đường một nghìn hai trăm ki lô mét bằng tàu hoả, bà đã quên béng cuộc gặp thoáng qua với cô thầy bói trẻ. Bà còn nhiều thứ khác đáng phải nghĩ hơn là những lời tiên đoán nực cười ấy, vả lại làm sao mà một cô gái dốt nát lại có thể biết được thế nào là một chiếc máy bay đạt đến độ cao nhất và rằng độ cao tối đa của chiếc G3 bao nhiêu là đủ để bà lập kỳ tích?
Daldry ngừng lời, gãi gãi cằm rồi nhìn đồng hồ đeo tay.
- Tôi không biết là đã muộn thế rồi, thứ lỗi cho tôi nhé Alice, tôi về ngay đây. Tôi lại lạm dụng lòng hiếu khách của cô nữa rồi.
Daldry toan đứng dậy khỏi ghế bành nhưng Alice ngăn anh ta lại và đẩy anh ra phía sau.
- Đây là tại cô nài nỉ đấy nhé! anh nói, hài lòng vì chút hiệu ứng mình tạo ra. Cô không còn thêm chút rượu gin tuyệt hảo nào nữa à, thứ cô đã cho tôi uống lần trước ấy?
- Chính anh đã mang phần còn lại về rồi còn gì.
- Tiếc quá. Thế chỉ có đúng một chai thôi à?
Alice chạy đi tìm một chai rượu mới rồi rót cho Daldry.
- Nào, tôi kể đến đâu rồi nhỉ? anh tiếp tục sau khi đã uống hai ly gần như liền một lúc. Đến Mendoza rồi, Adrienne tới vùng đất của Los Tamarindos nơi chiếc máy bay hai lớp cánh đang đợi bà. Rồi ngày trọng đại cũng tới. Adrienne cho máy bay đỗ ngay ngắn trên đường băng. Viên phi công trẻ chẳng thiếu khiếu hài hước và thói vô tư lự, bà cất cánh nhằm đúng ngày mùng một tháng Tư và quên mang theo bản đồ bay.
“Bà nhắm thẳng hướng Tây Bắc, chiếc máy bay của bà khó nhọc tăng độ cao rồi trước mặt bà hiện ra những đỉnh núi phủ tuyết đáng sợ của dãy Andes.
Lúc bay trên một thung lũng hẹp, bà nhìn thấy phía dưới cánh máy bay một hồ nước có hình dạng và màu sắc của một con hàu. Adrienne thấy các ngón tay mình đông cứng lại dưới lớp bao tay bà làm tạm bằng mấy tờ báo phết bơ. Lạnh cóng trong buồng lái quá ư mỏng manh so với áp lực không khí ở độ cao hiện tại, bà nhìn chằm chằm về phía đường chân trời, lòng đầy sợ hãi. Phía bên phải thung lũng bầu trời mở ra mời gọi trong khi phía bên trái mọi thứ lại như đút nút cả lại. Bà phải quyết định ngay tức khắc. Điều gì khiến Adrienne đặt lòng tin vào cô thầy bói trẻ một tối đã ghé qua phòng khách sạn của bà tại Buenos Aires? Bà bay vào giữa những đám mây đen kịt, giữ nguyên độ cao và cố gắng giữ đúng hướng bay. Một lúc sau bầu trời rạng dần và trước mắt bà hiện ra một con đèo cần phải vượt qua cùng với bức tượng Chúa ở độ cao hơn 4000 mét. Bà tăng độ cao thêm nữa, vượt cả giới hạn cho phép của chiếc máy bay nhưng nó vẫn trụ vững.
“Bà bay được ba giờ đồng hồ thì thấy xuất hiện dòng sông chảy cùng hướng với mình, rồi ngay sau đó là vùng bình nguyên và xa hơn nữa là một thành phố lớn: Santiago của Chi Lê cùng địa điểm hạ cánh nơi đám đông ồn ào đang chờ đón bà. Bà đã thành công. Các ngón tay cứng đờ, khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh lại càng rõ hơn khi hai má sưng phù lên bởi áp lực trên cao, bà hạ cánh an toàn và dừng máy bay ngay trước ba lá cờ, Pháp, Ác-n-ti-na và Chi Lê mà người ta đã dựng sẵn để chào mừng phòng khi bà tới nơi. Tất cả mọi người đều thán phục, Adrienne cùng người thợ máy thiên tài Duperrier của mình đã làm nên một kỳ tích thực sự.
- Daldry, sao anh lại kể cho tôi toàn bộ chuyện này?
- Tôi nói nhiều quá và giờ thì mồm khô không khốc đây!
Alice rót tiếp rượu gin cho Daldry.
- Tôi nghe anh đây, cô vừa nói vừa nhìn Daldry nốc một hơi cạn ly rượu cứ như thể đó là ly nước vậy.
- Tôi kể cho cô toàn bộ chuyện này bởi cô cũng đã từng gặp một bà thầy bói, bởi bà ấy đã tiên đoán trước là ở Thổ Nhĩ Kỳ cô sẽ thấy thứ mà mình vẫn tìm kiếm vô vọng tại Luân Đôn và rằng trước khi ấy cô phải gặp đủ sáu người. Tôi đoán mình là người đầu tiên trong số ấy và cảm thấy mình có một sứ mệnh. Hãy để tôi được là Duperrier của cô, người thợ máy thiên tài sẽ giúp cô vượt qua dãy Andes của mình, Daldry cao hứng thốt lên khi đã ngà ngà. Hãy để tôi dẫn dắt cô tới với ít nhất là người thứ hai, người sẽ lại chỉ lối cho cô tới mắt xích thứ ba trong chuỗi, bởi lời sấm truyền đã nói với chúng tôi như vậy. Hãy để tôi được làm bạn cô và cho tôi cơ hội làm được điều gì đó có ích trong đời.
- Anh thật là hào hiệp, Alice ngượng ngùng nói. Nhưng tôi không phải là phi công lái thử, lại càng chẳng phải Adrienne Bolland của anh.
- Nhưng cũng giống như bà ấy, cô gặp phải ác mộng hằng đêm và luôn mơ đến ngày được tin vào lời tiên đoán ấy, được thực hiện chuyến đi ấy.
- Tôi không thể nhận lời được, Alice thì thầm.
- Nhưng ít nhất cô cũng có thể nghĩ về nó chứ.
- Không được đâu, chuyến đi ấy nằm ngoài khả năng của tôi, tôi sẽ chẳng bao giờ hoàn lại được tiền cho anh.
- Cô thì biết gì về chuyện này chứ? Nếu cô không muốn có tôi bên cạnh như một người thợ máy, điều hẳn đã gây cho cô một mối hiềm thù sâu sắc bởi tôi đã chẳng làm được gì khi tối nọ ô tô của tôi không chịu nổ máy, thì tôi sẽ là hãng Caudron của cô. Giả sử rằng ở đó cô có thể phát hiện ra một số mùi hương giúp cô có cảm hứng tạo ra một loại nước hoa mới, cứ cho rằng loại nước hoa ấy sẽ thành công vang dội, khi ấy tôi sẽ là đồng sự của cô. Tôi để cô quyết định tỉ lệ phần trăm lợi nhuận mà cô sẽ hạ cố dành cho tôi vì đã có đóng góp khiêm nhường vào vinh quang của cô. Và để cho công bằng, nếu như trong chuyến đi tôi vẽ được một ngã tư nào đó ở Istanbul và bức tranh cuối cùng lại được vào bảo tàng thì tôi cũng sẽ để cô được hưởng lợi từ khoản tiền bán tranh trong các phòng trưng bày.
- Anh say rồi, Daldry, những điều anh nói chẳng có ý nghĩa gì cả, thế nhưng anh gần như thuyết phục được tôi rồi đấy.
- Vậy thì can đảm lên nào, đừng có ru rú trong căn hộ của mình rồi hằng đêm sợ sệt như một đứa trẻ yếu bóng vía, hãy ra đối đầu với thế giới! Lên đường du hành thôi! Tôi có thể sắp xếp mọi thứ, chúng ta có thể rời Luân Đôn trong vòng một tuần nữa. Tôi để cô suy nghĩ đêm nay, sáng mai chúng ta sẽ bàn lại về chuyện này.
Daldry đứng dậy, vòng tay ôm lấy Alice rồi siết thật chặt.
- Chúc ngủ ngon, anh nói rồi đột nhiên thấy bối rối vì mình hơi quá nhiệt tình nên liền lùi lại.
Alice tiễn anh ra tận thềm nghỉ, Daldry đi không vững nữa. Họ khẽ đưa tay ra hiệu chào nhau rồi hai cánh cửa lần lượt khép lại.
5.
Một lần nữa, cơn ác mộng lại giữ đúng hẹn buổi đêm. Khi thức giấc, Alice cảm thấy kiệt sức. Cô quấn chăn quanh mình rồi đi chuẩn bị bữa sáng. Ngồi vào chiếc ghế bành Daldry đã ngồi hôm qua, cô liếc nhìn qua tờ rơi quảng cáo anh để lại trên mặt hòm. Một tấm ảnh chụp thánh đường Sainte-Sophie được in ngoài bìa.
Hồng Thổ Nhĩ Kỳ, hoa cam, nhài, chỉ mới lật giở những trang quảng cáo cô đã có cảm giác nhận rõ được từng mùi hương ấy. Cô thấy mình đang ở giữa những con hẻm của khu chợ lớn, nhìn soi mói vào mấy sạp bán gia vị, hít ngửi mùi hương tinh tế của hương thảo, nghệ tây, quế, và giấc mơ giữa lúc tỉnh ấy làm sống dậy các giác quan trong cô. Cô thở dài rồi đặt tờ quảng cáo xuống, tách trà đột nhiên trở nên nhạt thếch. Cô mặc quần áo rồi sang gõ cửa nhà anh hàng xóm. Anh ra mở cửa trong bộ pyjama cùng áo choàng ngủ, đang ngoác mồm ra ngáp.
- Có phải là cô tình cờ dậy sớm hơn một chút không? anh dụi mắt hỏi.
- Bảy giờ rồi đấy.
- Đó chính xác là điều tôi muốn nói, hẹn hai tiếng nữa gặp lại nhé, anh nói rồi khép cửa lại.
Alice lại gõ cửa.
- Còn gì nữa đây? Daldry hỏi.
- Mười phần trăm, cô thông báo.
- Phần trăm gì?
- Mười phần trăm khoản lợi nhuận được chia hàng tháng của tôi nếu tôi tìm thấy một loại nước hoa độc đáo tại Thổ Nhĩ Kỳ.
Daldry thản nhiên nhìn cô.
- Hai mươi! anh đáp rồi đóng cửa nhưng Alice đẩy ra ngay tức khắc.
- Mười lăm, cô đề nghị.
- Cô quả là một con quái vật trong làm ăn, Daldry nói.
- Nào quyết định đi.
- Thế còn những bức tranh của tôi thì sao? anh hỏi.
- Cái này thì tuỳ anh thôi.
- Cô thật là khó khăn đấy, cô bạn thân mến ạ.
- Vậy thì cứ làm tương tự đi, mười lăm phần trăm tiền bán tất cả các bức tranh anh vẽ được ở đó, hoặc vẽ khi trở về nếu chúng lấy cảm hứng từ chuyến đi của chúng ta.
- Quả đúng như tôi vừa nói, một con quái vật trong làm ăn!
- Đừng có nịnh bợ tôi nữa, không ăn thua gì đâu! Giờ thì anh ngủ tiếp đi và đến gặp tôi khi nào đã hoàn toàn tỉnh táo để chúng ta bàn bạc về dự định mà tôi vẫn chưa đồng ý này. Và cạo râu đi nhé!
- Tôi cứ tưởng tôi để râu hợp lắm chứ! Daldry thốt lên.
- Vậy thì hãy để râu cho tử tế, lởm chởm thế kia nhìn lôi thôi lắm và nếu chúng ta là đồng sự của nhau thì tôi phải lo sao cho vẻ bề ngoài của anh coi được.
Daldry gãi gãi cằm.
- Có để râu hay không đây?
- Thế mà người ta cứ nói rằng phụ nữ mới hay do dự cơ đấy, Alice đáp rồi về căn hộ của mình.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian